Nhân một ngày thèm ăn bún riêu
Một ngày làm việc mệt mỏi, tui muốn ghé hàng bún riêu gần nhà làm một tô
Định bụng rủ con bạn tan làm đi cùng, cơ mà nó lại kẹt vi vu
chốn Đà Lạt xa tít mù khơi
Buồn lòng mà chẳng đặng buông lơi
Tui chợt nhớ mình còn vài ba đứa bạn, có khi chúng nó rảnh rỗi
và thèm ăn như mình thì sao!
Mà nếu có không thèm ăn thì vào quán mình ăn nó nhìn cũng được,
ít ra không thấy bản thân đang phải đi ăn mình ên.
Thoáng nghĩ nhỏ bạn vừa đi Sapa về nợ nần đang chồng chất,
có rủ chắc nhỏ cũng chùn chân
Hay thằng bạn nhà cũng gần nhưng ai biết nó còn muốn rủ đi cà
kê chốn nào nữa
Lòng mình hiện tại chỉ muốn chung thủy với bún riêu, chớ hề
để tâm đến những sơn hào hải vị khác
Nghĩ đi nghĩ lại có khi kèo bún riêu này chẳng giữ được
Cái bụng kêu gào ọt ọt phản đối nhiệt tình
Tâm trí vẫn không thôi ngưng tơ tưởng về tô bún riêu nghi
ngút khói
Gạch cua thơm mềm, ốc dai nhai nghe sựt sựt, húp thêm ngụm
canh ấm bụng nữa là thôi rồi
Càng cố kìm nén lại càng không nén nổi
Thôi quyết định đi ăn bún riêu một mình, không cần thêm một
ai nữa
Ăn xong tô bún về tối ấm bụng còn đỡ hơn nhịn để tối về nằm
tương tư
Ngoài kia có mấy người thích đi ăn mình ên đâu
Còn tui lại nghĩ ăn mấy mình cũng được, mình thấy ngon là được.
Nhận xét
Đăng nhận xét